QUẤT LÂM NGÀY TRỞ VỀ

Năm nhất đại học, tôi ở trọ cùng thằng Hùng - tên giang hồ gọi là Hùng Sao

0 900,281

Năm nhất đại học, tôi ở trọ cùng thằng Hùng – tên giang hồ gọi là Hùng Sao (Nhân vật tôi tên thật là Hoàn – hiện đang là cán bộ củ chốt của Ngân hàng TMCP Bảo Việt)

Tôi rất ngưỡng mộ Hùng Sao, bởi trong khi tôi chưa một lần nắm tay gái, thì Hùng Sao đã mất trinh từ cuối cấp hai, dù là theo lời Hùng Sao, thì nó cũng chỉ là nạn nhân của một vụ cưỡng bức tình dục vô cùng khủng khiếp và tinh vi được thực hiện bởi chị hàng xóm – người nó luôn hết mực tin tưởng, kính trọng. Nó đã khóc, trăn trở và suy nghĩ rất nhiều về việc có nên báo công an không, nhưng cuối cùng, nó không dám, vì sợ lỡ báo rồi chị ấy phải đi tù, sẽ không còn ai cưỡng bức nó nữa: thế thì nó sẽ buồn chết mất!

Hùng có con laptop khá nát dùng để học tiếng Anh online. Hùng Sao rất ham học tiếng Anh qua phim. Chẳng biết có phải do vốn từ còn hạn chế không mà Hùng Sao chỉ chọn những bộ phim có cốt truyện đơn giản, thậm chí không cốt truyện; bối cảnh cũng chẳng cầu kỳ – thường là trên giường, thi thoảng lên sofa hoặc ra ban công; trang phục cũng sơ sài, đôi khi không cần trang phục; lời thoại cực ít, chủ yếu là: Ầu zé! Come on bầy bê… thậm chí có phim diễn viên chả nói năng gì, từ đầu đến cuối chỉ rên ư ử…

Tất nhiên, mỗi lần Hùng Sao học thì tôi cũng im thít ngồi cạnh học cùng. Hồi đó phim còn hiếm lắm, mà bọn tôi học lại chăm, nên chả mấy mà đống “tài liệu học tập” ít ỏi ấy đã bị chúng tôi cày xong, không những xong mà chúng tôi còn cày đi cày lại nhiều lần, đến nỗi mở một “tài liệu” bất kì lên, tôi chả cần nhìn, chỉ cần nghe tiếng “bạch bạch” cũng biết là phim gì, bao nhiêu diễn viên, mấy nữ, mấy nam, đen hay trắng… Chúng tôi khi đó hóng web ra phim mới cũng hệt như bà con bây giờ chờ xem phim truyền hình VTV vậy!

Hôm ấy là vào đúng cuối tháng, đói thối mồm, còn mỗi gói mì tôm, tôi và Hùng Sao ăn chung. Đang ăn thì thằng phòng bên cạnh dẫn bạn gái về, ôm theo một cái bánh sinh nhật – tôi đoán là sinh nhật thằng đó, nên bạn gái nó đến tận phòng tặng quà. Hai đứa nó vào phòng phát là đóng cửa cái “rầm”. Tường mỏng, mái thưa, nghe rõ cả tiếng khoá quần sột soạt, tiếng dây lưng leng keng… Hùng Sao quay sang bảo tôi: “Đang bóc quà đấy!”.

Hai thằng tôi mặt đần thối, mồm há ra, dãi bám theo sợi mì tôm nhỏ thòng lòng xuống cổ. Chúng tôi cố áp sát tai vào tường mà hóng: đã nghe âm thanh ọp oạp, ọp oạp như móc cua, tiếng chùn chụt, chùn chụt như lợn sề bú, rồi tiếng ử ư, ử ư như chó con phê sữa…

“Mày sao vậy?” – Hùng Sao hỏi bằng giọng ngỡ ngàng khi thấy tôi đột nhiên ngồi thụp xuống, mặt buồn rười rượi. Tôi đưa tay quệt dòng nước mắt đã chảy ra tự lúc nào, giọng nghẹn ngào: “Nay cũng là sinh nhật tao đấy Hùng ơi! Người ta sinh nhật có bánh gato, có gái đến tận phòng tặng quà, cùng nhau thổi kèn, à nhầm, thổi nến, móc quà. Còn tao thì ngồi đây gặm mì tôm, chim bấy nhiêu năm vẫn chỉ dùng để đái. Tao tủi quá Sao ạ!”.

Hùng Sao lặng người, đăm chiêu một hồi, rồi nó vồ lấy con laptop, bảo tôi theo nó. Hùng Sao mang con laptop vào tiệm cầm đồ xong quay ra với một nắm tiền. Tôi còn chưa kịp mở mồm thì Hùng Sao đã lại phủ đầu: “Đừng hỏi gì! Cứ đi theo tao”.

Chúng tôi đi bộ ra đường Nguyễn Trãi, ngay dưới tuyến đường sắt trên cao đang thi công. Sao vẫy xe khách, tôi nhìn đầu xe ghi: Hà Nội – Quất Lâm: lúc ấy tôi mới hiểu được tấm lòng của thằng bạn thân…

Sau hơn 2 tiếng dập dềnh, xe khách rẽ vào con đường nhỏ gập ghềnh, một bên là sóng biển rì rào, một bên là những dãy lều san sát với những em gái ăn mặc hở hang tươi mát ngực to như cái bát. Tôi hít một hơi thật sâu để cảm nhận cái vị mặn mòi của biển, vị nồng nồng của phấn son, vị ngai ngái của bao cao su theo gió bay vào…

Chúng tôi xuống xe, háo hức tiến về phía cái quán lụp xụp có mấy em váy ngắn trông khá xinh xắn. Thế nhưng, sự háo hức của chúng tôi đã bị chị chủ quán phò tạt cho một gánh nước gạo, à nhầm, một gáo nước lạnh: “Nay có hội nghị cán bộ văn hoá, họ đặt trước hết rồi, lát họp xong là họ đồng loạt ra đá, nên phò đang cháy”. “Vậy bọn em đi quán khác” – Hùng Sao đáp tỉnh bơ, còn chị chủ quán phò cười khằng khặc: “Quán nào cũng vậy thôi, chị vừa check hệ thống rồi, cả khu còn đúng 1 em duy nhất, em này tuy mặt nhiều mụn, lại hôi nách, nhưng được cái rất chiều khách. Bọn em chịu khó lần lượt từng thằng vào, không thì “song kiếm hợp bích” cũng được, chả sao!”.

“Giá cả thế nào ạ?”. “Chín chục một shot. Hai đứa chị lấy trăm rưỡi”. Hùng Sao lè lưỡi: “Đắt vậy ạ? Em tưởng sáu chục thôi mà?”. “Sáu chục là ngày thường. Hôm nay cuối tuần, lại đang cháy phò vì có hội nghị cán bộ văn hoá, giá đó là rẻ rồi! Bọn em không chơi lập tức có người khác vào luôn”.

Hùng Sao mặt buồn buồn móc tiền ra đếm: được 2 trăm. Nó cất lại 1 trăm, bảo là tiền lát bắt xe về, vậy là chỉ còn đúng 1 trăm nữa! Giờ làm thế nào? Ai ăn ai đừng? Thấy tôi ngập ngừng, Hùng Sao bảo: “Nay sinh nhật mày, vả lại, tao cũng mất trinh rồi, đương nhiên là phải ưu tiên mày chứ! Vào đi! Phải đá thật hay đấy nhé! Đá luôn cả phần của tao nữa!”. Tôi mím môi, gật gật đầu, mặt cúi gằm, theo chân bà chị đi vào. Tôi không dám quay lại nhìn Hùng Sao, bởi nếu nhìn, chắc tôi không thể ngăn nổi những giọt lệ cảm động của mình đang dâng trong khoé mắt…

Chị chủ đưa tôi vào một căn phòng nhỏ, bảo tôi ngồi đợi, em phò đang đến rồi. Tôi hồi hộp ngồi xuống phía cuối giường, lòng nao nao, cồn cào. Tôi tranh thủ dọn dẹp lại phòng, gấp chăn chiếu gọn gàng, chỉnh lại sơ mi, thắt lưng, đóng thùng lịch sự, chuẩn bị đón phò. Đang hí húi cài lại cái cúc cổ sơ mi cho đứng đắn thì em phò mở cửa bước vào. Tôi chưa kịp chào thì em phò đã tụt váy xuống đến mắt cá chân, rồi tuột luôn cả sơ lít, xu chiêng treo trên móc, xong nhảy phóc lên giường nằm dạng háng, dim dim mắt nhìn tôi, tay em vẫy vẫy ý muốn bảo tôi lại gần…

Tôi vẫn để nguyên quần âu sơ mi đóng thùng vậy rồi mon men tiến lại. Người tôi nóng bừng, hít một hơi thật sâu nhìn em, rồi lấy hết can đảm, tôi cất giọng: “Anh nắm tay em được không?”. Em phò cười, gật đầu. Thế là tôi đã được nắm tay gái. Tôi lại hỏi: “Anh hôn em được không?”. Em phò cười, gật đầu: “Nhưng chỉ hôn lên má thôi nhé, không hôn lên môi”. Tôi hỏi lại: “Sao vậy? Có phải anh đã quá vội vàng?”. Em phò cười, lắc đầu: “Không, tại em vừa thổi kèn cho mấy khách, mồm chưa rửa”.

Dứt lời em phò chồm tới cởi phăng quần âu với áo sơ mi của tôi: chính cái hành động cởi đồ đầy khiêu khích của em ấy đã giúp cởi bỏ luôn sự nhút nhát tôi khoác lên mình nãy giờ. Tôi bừng tỉnh: Phải rồi! Chúng tôi phải mang laptop đi cắm, vật vờ xe khách hơn 2 tiếng đồng hồ, rồi thằng Hùng phải ngậm ngùi ngồi ngoài kia đợi chờ, là để làm gì? Là vì cái gì?

Vậy là tôi vùng dậy, đẩy em phò nằm ngửa xuống, tôi bắt đầu thực hành những tuyệt kỹ theo đúng giáo án trong “tài liệu” mà bấy lâu tôi dày công ôn luyện. Hiệu quả thật tuyệt: em phò há hốc mồm ngỡ ngàng vì không ngờ một thanh niên quần âu sơ mi đóng thùng lịch sự như đi họp chi bộ bỗng nhiên biến thành một con sói hoang khát tình, một con cá kình khát gái. Mỗi lần tôi thi triển một tuyệt chiêu mới, em phò lại kêu oai oái. Mà rất lạ: em ấy kêu bằng tiếng Anh: Ầu zé! Come on bầy bê… hệt như trong những bộ phim mà tôi đã luyện…

Tôi ghé tai em, giọng tỉ tê: “Em cũng luyện tiếng Anh online qua phim hả? Sao kêu giống thế?”. Em phò lắc đầu: “Đâu, em kêu đâu?”. “Ủa thế ai kêu?” – Tôi ngạc nhiên nhìn quanh phòng, bỗng nghe tiếng thều thào lọt vào từ cái khe hở gần cửa sổ: “Tao kêu đấy!”. Tôi nhìn ra: là thằng Hùng Sao. Nó đã chuồn được ra phía sau và ngó vào xem tôi chiến đấu nãy giờ, còn vừa xem vừa rên cổ vũ tinh thần cho tôi nữa…

Hết năm nhất, tôi sang Nhật du học và ở lại làm việc luôn bên Nhật. Thấm thoắt đã hơn chục năm. Giờ, tôi đã là một doanh nhân thành đạt, tiền bạc không phải lăn tăn, có thể gọi một lúc cả chục em gái Nhật ngon lành cành hoa anh đào vào phục vụ mình. Tôi cũng đã chén đủ các loại gái ở khắp nơi trên thế giới, nhưng thực sự: chưa bao giờ tôi có được cái cảm giác phê như cái lần về Quất Lâm năm ấy!

Một người bạn của tôi từng nói: hắn đã nếm đủ sơn hào hải vị trên đời, nhưng chưa thứ gì ngon bằng củ khoai nấu cám lợn hồi nhỏ hắn đã ăn, và ăn ngay bên chuồng lợn. Có lẽ trường hợp của tôi cũng vậy, bởi cái ngon ở đây không chỉ là vị giác, mà còn là ký ức, là hoài niệm, là thanh xuân, là những tháng ngày hàn vi, cơ cực… Tôi thực sự muốn được có lại những ký ức ấy. Vậy là tôi gọi điện cho Hùng Sao, báo rằng tôi sẽ về Việt Nam để thực hiện cái ước mong mà bấy lâu tôi vẫn canh cánh trong lòng: đó là cùng Sao quay lại Quất Lâm, bao nguyên khu, gọi những em phò ngon nhất phục vụ hai thằng cho bõ!”.

Hơn chục năm mới gặp lại, tôi và Hùng Sao xúc động ôm nhau khóc rưng rức, rồi Hùng Sao gạt nước mắt, giọng háo hức: “Đi luôn nhé!” – vừa nói Sao vừa chỉ vào con Mercedes S600 của nó, ý muốn bảo tôi lên xe. Tôi lắc đầu: “Không! Tao muốn đi bằng xe khách!”.

Vậy là chúng tôi lại đi bộ ra đường Nguyễn Trãi, ngay dưới tuyến đường sắt trên cao. Hùng Sao vẫy xe khách, tôi nhìn đầu xe ghi: Hà Nội – Quất Lâm mà thấy lòng nghèn nghẹn, lâng lâng…

Sau hơn 1 tiếng vèo vèo – vì là giờ toàn cao tốc – xe khách rẽ vào con đường nhỏ, một bên là sóng biển rì rào, một bên là những máy xúc đang húc ầm ầm vào những dãy nhà tan nát: không còn nữa những em gái ăn mặc hở hang tươi mát ngực to như cái bát. Tôi hít một hơi thật sâu, nhưng chẳng thấy đâu cái vị mặn mòi của biển, vị nồng nồng của son phấn, vị ngai ngái của bao cao su theo gió bay vào, chỉ thấy mùi khói dầu khét lẹt quện trong đám bụi cát mịt mù…

Chúng tôi xuống xe, bàng hoàng, chết lặng. Đứng bên này trông sao nhớ tiếc. Sao xót xa như rụng bàn chân… giữa. Mỗi phát xúc như một nhát dao ngoáy vào tim người dâm khách tha phương trót nặng lòng với miền đất sướng…

Xe khách đưa chúng tôi trở về lại đường Nguyễn Trãi, ngay dưới tuyến đường sắt trên cao. Hùng Sao ngửa mặt nhìn lên, giọng như nghẹn lại: “Cuộc đời thật trớ trêu thay! Thứ mình yêu quý, nhớ thương thì bị người ta phá bỏ, còn cái thứ làm mình ức chế, bực bội, thì lại cứ nằm chình ình ra đó mãi!”.

Xem thêm: Vợ cả và vợ hai

 

You might also like More from author

Comments

Loading...