NHẬT KÝ BÀ MỐI

NHẬT KÝ BÀ MỐI

0 9,557

Ngày… tháng… năm…

Tuần trước giới thiệu cho con bạn một anh tuổi Tuất. Con bé này cứ nhất định phải là giai tuổi Tuất thì nó mới chịu, chả vì mê tín, hợp tuổi, hợp mệnh gì, mà chỉ bởi nó thích ăn thịt chó. Hôm gặp anh tuổi chó ấy, thấy con bé cũng có vẻ ưng, cười nói, chuyện trò với nhau khá hợp, tưởng ngon rồi, ai ngờ vài bữa sau nó gọi cho mình, giọng bực bội: “Mày nghĩ sao mà giới thiệu cho tao cái thằng dê cụ và thiếu đứng đắn vậy hả? Mới buổi đầu hẹn hò mà nó đã đòi ôm hôn rồi quờ quạng lung tung cả! Loại mất dạy!”. Mình dịu giọng: “Tao biết đâu! Nhìn bên ngoài ai chả nghĩ hắn ta nghiêm túc, đàng hoàng! Thôi, mai qua nhà tao, tao đưa đi gặp một anh khác, cũng tuổi Tuất, đảm bảo tử tế, lịch sự!”. “Mai không được rồi, tuần sau vậy nhé! Vì tao đang đi nghỉ dưỡng trên Tam Đảo!”. “Mày đi với ai?”. “Thì với cái thằng tuổi Tuất đó chứ ai! Cái thằng trông gầy gầy mà khỏe phết mày ạ! Vần tao mấy trận lên bờ xuống ruộng từ sáng đến giờ! Thôi, tao cúp máy nhé, hắn lại đang gọi tao vào làm trận nữa kìa! Hí hí”…

Ngày… tháng… năm…

Có đứa em gái họ chơi bời rất kinh, chửa dậy thì đã mất trinh, giờ muốn nghỉ ti gác bím, kiếm tấm chồng cho an phận má hồng, nên nhờ mình làm mối cho một thằng nhà giàu giàu mà ngu ngu tí. Mình liền giới thiệu ngay cho cái thằng công tử bột ở cùng khu mình, đúng tiêu chuẩn nhà giàu, ngu ngu. Tất nhiên, lúc chào hàng, mình phải nói là em gái mình hết mực ngoan hiền, con nhà lành. Và chỉ hai hôm sau, đã nghe em gái họ mình gọi điện khoe là thằng đó vừa nhận lời yêu nó – đúng là gái nhà lành có khác, dễ rung động!

Nhưng các cụ bảo: “Cái kim bọc kỹ lâu ngày vẫn lòi ra”, huống hồ đứa em gái mình chả mấy khi thấy nó bọc, lúc nào cũng tơ hơ, lòi ra ngoài đến hơn nửa, thế nên cũng chỉ hai hôm sau, thằng đó tới gặp mình, hỏi một câu làm mình giật mình: “Em gái chị con nhà lành thật không?”. Mình cao giọng: “Thật!”. Thằng đó vẫn vẻ hoài nghi “Thế bố em ấy làm gì?”. “Bố nó đang đi tù, nhưng mà bị oan thôi”. “Oan thế nào ạ?”. “Bố nó ăn trộm SH của người ta, bẻ khóa xong rồi, nhảy lên nổ máy phóng xe đi thì bị chủ xe phát hiện và đuổi theo. Bình thường bố nó đánh võng vèo vèo, cơ động còn chả đuổi được, nhưng hôm đó vớ ngay cái xe hết xăng, chạy được vài mét thì xe khựng lại, thế là bị bắt oan”.

“Vậy còn mẹ em ấy?” – thằng đó tiếp tục tra hỏi. “À! Mẹ em ấy đang ở trong trại cai nghiện. Nhờ bản tính lương thiện nên mẹ em ấy được các chị em trong trại rất nể sợ và bầu làm chị cả của phòng. Mẹ em ấy cũng đã 2 lần được nhận bằng khen của giám đốc trại vì thành tích xuất sắc trong phong trào xây dựng nếp chích văn hóa mới!”.

Thằng đó nghe xong thì gật gù, tưởng là nó xuôi, ai ngờ, nó lại hỏi tiếp: “Nhưng hôm qua đi nhà nghỉ, trong lúc em đang lóng ngóng đeo bao vì chưa quen thì em gái chị giật luôn cái bao trên tay em, rồi bảo là trông sốt ruột, ngứa cả mắt, xong tự tay em ấy đeo luôn cho em, Khi em khen em ấy là đeo bao khéo thế thì em ấy khiêm tốn bảo là thế đã ăn thua gi, em ấy còn có khả năng đeo một lúc ba bao: tay trái một bao, tay phải một bao, mồm một bao. Con gái nhà lành mà sao đeo bao giỏi thế hả chị?”. Mình thở dài, rồi lại ôn tồn giảng giải: “Em hiểu lầm rồi! Em gái chị là đứa ham học hỏi, thích tìm tòi, chắc khi giáo dục giới tính trên lớp, nó được thầy cô hướng dẫn, rồi vì yêu thích và đam mê cái môn này nên nó về nhà tự mày mò nghiên cứu và tập luyện thêm thôi. Thời buổi giờ mà kiếm được một đứa con gái nhà lành lại ham học như thế là hiếm lắm đấy!”.

Ngày… tháng… năm…

Hôm trước có bác Kiều, 72 tuổi – đang sống ở Mỹ, nhưng là Mỹ Đình, cũng bán rượu, nhưng không phải rượu ngoại, mà là rượu táo mèo – muốn lấy vợ nên nhờ mình tìm cho một mối. Lúc đầu, mình từ chối vì thấy khó tìm được đối tượng phù hợp, bởi những cô những dì bằng tầm tuổi bác ấy chắc đều chuẩn bị mãn kinh hết rồi, còn những em trẻ trung dám đạp lên dư luận để yêu người đáng tuổi ông nội mình thì đâu dễ kiếm. Nhưng về sau mình đồng ý, vì thấy bác này dễ tính, không đặt ra tiêu chuẩn gì cao siêu, mà chỉ yêu cầu đúng một điều, bác bảo: “Người yêu bác có thể mất nết, mất dạy, thậm chí làm những điều mất nhân tính khiến bác mất ăn, mất ngủ, bác chấp nhận hết, chỉ cần không mất trinh là được”.

Mình điểm lại một loạt những em chưa chồng ở khu mình, cuối cùng, chọn được một em duy nhất mà mình nghĩ là có thể vẫn còn trinh: đó là em Trinh, chuyên bán sim và bán mấy thứ linh tinh. Nhưng để cho chắc ăn, mình đã hỏi thẳng Trinh cái vấn đề nhạy cảm đó. Trinh nghe xong thì khẳng định chắc như đinh đóng chuối hột là chưa từng yêu ai, và cũng chưa lên giường với thằng nào.

Xong, vậy là bố trí cho Trinh gặp bác Kiều. Tình hình tiến triển tốt, chỉ chờ ngày cưới. Thế mà đột nhiên bác Kiều nhắn tin cho mình báo là vừa chia tay Trinh, thay cho lý do, bác gửi cho mình cái clip Trinh đang chịch nhau với thằng nào đó ở chỗ vườn chuối cạnh bãi đất hoang cuối làng. Clip được quay khá rõ ràng, thời gian quay cách đấy đã mấy năm…

Mình hằm hằm, mang cái clip đến cho Trinh xem: “Đây! Thế này mà em bảo chưa yêu thằng nào, chưa lên giường với thằng nào hả Trinh?”. Trinh tỉnh bơ: “Vâng ạ! Em có yêu thằng này đâu, nó là khách hàng của em thôi mà! Em cũng có lên giường với nó đâu, đang đứng ở gốc chuối đây thôi!”.

Ngày… tháng… năm…

Hôm trước mới đi dự 2 đám cưới, đều là những đám do mình mai mối cả. Đám thứ nhất là của một em, theo cảm nhận của mình, là khá ngoan ngoãn, chưa chịch lần nào, nhưng lại mất trinh một cách lãng xẹt: trong một lần đi bẻ dưa chuột ngoài ruộng giúp mẹ, mỏi lưng quá, em ngồi ịch luôn xuống ruộng dưa để nghỉ, đen đủi thế nào, ngồi ngay phải quả dưa mọc ngược, dựng đứng lên, thôi, xong, mất trinh luôn.

Bởi vậy, trước khi cưới, em ấy mới hỏi mình là có nên thú nhận với chồng chuyện em ấy bị mất trinh hay không, thì mình bảo là không nên, nhỡ đâu gặp phải thằng chồng nó bảo thủ – chấp nhận vợ mất nết, mất dạy, mất nhân tính nhưng không được mất trinh – thì lại khổ. Và mình khuyên em ấy nên sang Thái vá lại màng trinh (thực ra mua trinh Tàu về tự nhét vào cũng được, nhưng mà rủi ro cao. Như bà chị mình ấy, cũng mua trinh Tàu, đêm tân hôn, hai vợ chồng còn chưa làm gì, vẫn đang hôn hít thôi, tự nhiên chồng chị ấy thấy cái gì dai dai như kẹo kéo trong mồm, nhè ra thì là cái màng trinh). Em ấy đi làm bên thái về xong thì kêu xót tiền quá, mất gần trăm triệu. Mình an ủi, bảo: “Tiền chỉ là lá, hạnh phúc mới là vô giá!”.

Ấy thế nhưng sau hôm cưới, em ấy chạy tới chỗ mình, ôm mặt khóc tu tu. Mình hỏi sao thế, bị chồng phát hiện hả, thì em ấy bảo không, làm xong, chồng em ấy lăn ra thở, chả ý kiến gì cả, em ấy sốt ruột mới hỏi chồng: “Thấy vợ còn trinh, anh vui không?”, thì chồng em ấy ngáp ngáp, giọng ngái ngủ, bảo: “Còn hay mất thì có sao đâu! Anh không quan tâm chuyện đó!”. Và đó là lý do em ấy khóc! Khóc vì tiếc trăm triệu sang Thái!

Còn cái đám cưới thứ hai là của một em gái nhà lành xịn, và còn màng trinh xịn. Em ấy rất hãnh diện, tự tin, và tất nhiên là chả phải lo nghĩ gì cả. Đêm tân hôn, em ấy còn đặt một cái khăn trắng phau dưới mông để lưu lại vết tích của sự trinh nguyên, của cái ngàn vàng. Thế nhưng làm xong, thằng chồng em ấy, thay vì nâng niu cái khăn ấy, gấp gọn gàng, đặt vào trong hòm khóa kỹ, thì hắn lại vơ lấy cái khăn, túm thành một cục nhăn nhúm rồi lau một lượt quanh bẹn, xong lau mồm, rồi quăng luôn vào thùng rác. Em ấy sững sờ hỏi: “Thấy vợ còn trinh, anh không vui sao?”. Chồng em ấy trùm chăn kín đầu, bảo: “Còn hay mất thì có sao đâu! Anh không quan tâm chuyện đó!”. Tất nhiên, sáng hôm sau, em ấy cũng chạy đến gặp mình và khóc tu tu. Em khóc vì tiếc công sức bao năm thủ tiết giữ gìn!

Hóa ra, đàn bà khóc hay cười sau khi cưới là do đàn ông, chứ không phải do cái màng trinh xịn, hay là màng Thái, màng Tàu…

(Tác giả: VÕ TÒNG ĐÁNH MÈO)

 

Xem thêm:

Tản văn – Thiên Nhục Tinh Vi

 

You might also like More from author

Comments

Loading...